Diêm vương phúc hắc – Vương Phi gây rối
Phan_51
“Vốn là ta cũng nghĩ hắn muốn đánh ta, nhưng mà hắn đoán chừng Quỳnh Hoa đang ở địa phủ chúng ta, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Liền tế nhị hỏi ta, người có phải do lão Đại ngươi bắt không? Lão Đại người nghĩ như thế nào? Đợi chút… sau đó ta liền theo phân phó của lão Đại, tốt bụng trả lời vấn đề của hắn.”
“Phản ứng của hắn?” Lưu Quang tiếp tục hỏi, mặc dù trong lòng hơn phân nửa cũng có thể đoán ra, nhưng vẫn muốn nghe Tiểu Bạch nói một chút.
Tiểu Bạch buột miệng cười: “Hắn giận đến lông mày cũng rối rắm cùng một chỗ, một bộ dạng muốn đánh người rồi lại không dám động thủ. Sau đó buông lỏng ta ra, hướng Lăng Tiêu điện mà đi. Ta không đuổi theo, liền trực tiếp trở lại. Chẳng qua ta nghĩ, nếu hắn biết Quỳnh Hoa tiên tử ở chỗ chúng ta, sẽ phải tìm đến nàng chứ?”
Tiểu Bạch thầm thì trong miệng, có chút không quá chắc chắn. Dù sao ai cũng biết đây là một cái bẫy, Dương Tiễn kia lại không phải là người ngu, khẳng định càng hiểu đây là Lưu Quang cố ý muốn chỉnh hắn. Cho nên cũng không thể khẳng định hắn thật sẽ đến tìm người.
Đoán được ý nghĩ trong lòng của Tiểu Bạch, Lưu Quang cười nhạt, ngồi dậy.
“Không phải sẽ đến, mà còn nhất định sẽ đến! Dương Tiễn là một người cố chấp, từ trong ra ngoài không có chỗ nào xem ta thuận mắt. Chỉ là từ lần trước ta cùng Tiểu Vũ đi thiên đình, tận mắt nhìn thấy tình huống ấy. Hắn trời sinh tính tình mặc dù phóng đãng không kiềm chế được, nhưng mà lại là người si tình. Ban đầu Quỳnh Hoa tiên tử nhảy xuống Trọng Quang nhai, hắn chấp niệm quá sâu, đã nhập ma. Nếu không phải là sau khi ta cùng cậu thân ái kia của ta kịp thời chạy tới, hắn đã tiêu rồi!”
Nói đến đây, Lưu Quang chợt nhăn mày lại. Giống như là nhớ đến cái gì.
“Đúng rồi. Không nói chuyện này ta lại quên mất. Lần trước Tiểu Vũ cũng là do hắn nhập ma mà ném xuống Trọng Quang nhai. Hừ! Rất tốt! Cộng thêm khoản Vong Xuyên này, nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt! Không đem tinh thần của xé rách ra, khó tiêu mối hận trong lòng của ta!”
Lưu Quang liếm liếm môi, mắt phải lóe lên hồng quang, phiếm mùi vị khát máu.
Tiểu Bạch bất giác khẽ run rẩy, nụ cười trên mặt mất hết. Trong lòng cảm thán, mẹ ơi, may mà hắn không phải là kẻ thù của lão Đại, nếu không cuộc sống thật là có đủ bi ai.
Toét miệng, Lưu Quang cười đến tùy ý.
“Ngươi chờ xem đi, bổn vương câu cá, người tìm tai vạ tự mắc câu!”
………
Lưu Quang cùng Tiểu Bạch còn ở trong thư phòng trò chuyện, bên ngoài Sinh Tử Môn đã có một người đi tới.
Khôi giáp màu bạc, khí vũ hiên ngang. Khẽ nhíu lông mày, tiết lộ ra tâm tình hắn giờ phút này thật không tốt.
Si Mị vẫn còn đang kiểm tra hồn phách ra vào cửa, hoàn toàn không chú ý người vừa tới. Võng Lượng một bên đem một tử hồn đẩy vào cửa Tử, sau đó vuốt vuốt cái cổ có chút đau đớn. Đúng lúc nhìn thấy người kia.
“Này! Này! Này! Không phải ta hoa mắt chứ? Ngươi lại xem một chút người kia là ai vậy?”
Võng Lượng đẩy Si Mị một cái, giọng nói có chút bất an cùng nóng nảy.
Si Mị khó chịu ngẩng đầu nhìn lại, đợi đến lúc thấy rõ là ai. Sợ hãi mãnh liệt co rút một ngụm.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chúng ta có lão Đại trấn giữ, không sợ hắn!”
Trong miệng nói như vậy, nhưng bước chân theo bản năng lui về phía sau. Má ơi! Người này cũng không dễ trêu chọc, lần trước cho hắn một cước, đến bây giờ ngực còn đau!
Si Mị mới vừa lui hai bước, thân thể liền đụng phải một người. Quay đầu lại vừa định hùng hùng hổ hổ mấy câu, đợi thấy rõ tướng mạo của người kia, lúc này ngậm miệng lại, bước chân chuyển một cái, trực tiếp trốn sau lưng người kia.
Đưa ra một ngón tay hướng phía trước: “Hắc ca! Hắn… hắn lại tới!”
Tiểu Hắc ôm một cây cọc gỗ trong tay, nhìn thấy người bên ngoài Sinh Tử Môn. Nhíu mày kéo Si Mị, Võng Lượng đang núp sau lưng, giận nhưng vẫn nói: “Hai người các ngươi đúng là tiểu tử thối vô dụng! Sợ cái gì mà sợ?! Lần trước bị hắn khi dễ thảm thương, lần này phải đòi lại cả vốn lẫn lời! Đi theo sau lưng Hắc ca của ngươi, nhìn thật kỹ!”
Tiếng nói vừa dứt, cất bước đi lên phía trước. Si Mị cùng Võng Lượng liếc nhìn nhau một cái, trong lòng tò mò đi theo. Cũng đúng! Lần này lão Đại cũng không rời đi, nếu như Hắc ca không ngăn được, bọn họ tìm đến lão Đại cầu cứu cũng không muộn!
Tiểu Hắc từ trong miệng của Tiểu Bạch biết được đầu đuôi ngọn ngành, biết lão Đại lần này cố ý muốn chỉnh Dương Tiễn kia. Cái gọi là phong thủy luân chuyển! Lão đại nói rồi, chó đưa tới cửa, không khi dễ chính là ngu ngốc!
Chậm rãi dạo bước tiến lên, cầm cái cọc gỗ trong tay cắm xuống trước Sinh Tử Môn. Đôi tay ôm ngực dựa vào cạnh cửa.
Dương Tiễn vừa nhìn liền nhận ra Tiểu Hắc, hoàn toàn không chú ý đến cây cọc kia. Trực tiếp đi tới trước người Tiểu Hắc.
“Phiền toái vào thông báo với lão Đại của các ngươi một tiếng, nói Nhị Lang thần Dương Tiễn có chuyện cần tìm hắn.”
Tiểu Hắc cũng không thèm để ý, vươn tay hướng cái cọc gỗ chỉ chỉ.
Dương Tiễn theo dấu tay nhìn lại, chỉ thấy bên trên cái cọc gỗ có khắc mấy chữ.
“Họ Dương và chó, cấm vào bên trong”
“Ngươi!”
Dương Tiễn tức chết người, nhưng lại không dám càn rỡ nhiều, dù sao nơi này là địa phủ. Huống chi lần này hắn đến, vẫn là có việc cầu người. Chỉ là tình hình trước mắt, những người ở địa phủ này, hóa ra vẫn còn nhớ cừu hận lần trước, cố ý muốn trêu hắn?
Tiểu Hắc một bộ dạng lười biếng, từ đầu tới cuối cũng không nhìn Dương Tiễn một cái. Nhàm chán ngáp một cái, tựa vào cạnh cửa bộ dạng uể oải.
“Ngươi là cố ý gây khó khăn sao? Lần trước chẳng qua là ta phụng mệnh làm việc. Ta với lão Đại các ngươi thân phận ngang hàng, ngươi dùng loại thái độ này đối với ta, có phải quá mức càn rỡ hay không?”
Lời này của Dương Tiễn nói ra hợp tình hợp lý, nếu như người hiện tại đang đứng bên cạnh nói năng nhỏ nhẹ, hắn có thể xem xét suy tính lại. Không cần phải nháo lớn như vậy! Dù sao địa vị của Dương Tiễn ở trên thiên đình, thật ra là vẫn cao hơn so với lão Đại.
Nhưng đáng tiếc chính là, Tiểu Hắc không phải Tiểu Thôi. Hắn là điển hình của dạng thanh niên nhiệt tình mạnh mẽ. Không để ý tới cái gì hết, chỉ biết nghe lời lão Đại nói, người khác nếu như đối với mình có một phần tốt, vậy thì sẽ trả 10 phần. Người khác nếu như đối với mình có một phần thù, vậy thì sẽ trả 100 phần!
Chương 7: Ta thật sự không phải cố ý bới móc“Đến rồi!” Tròng mắt Lưu Quang chợt lóe, rất có hứng thú đứng lên.
”? Cái gì tới?” Tiểu Bạch mơ hồ, không hiểu lão Đại sao lại đột nhiên toát ra một câu như vậy.
Lưu Quang tức giận liếc mắt một cái.
”Đần! Ngươi nói cái gì tới? Mới vừa rồi còn khen ngươi cơ trí, thật là lãng phí tình cảm của ta!”
Mỗ Bạch nghe vậy, trong nháy mắt lĩnh ngộ. Mắt trợn to vui vẻ nói: “A ~~ lão Đại là nói Dương Tiễn đã tới? Ta đi xem một chút!”
Nói xong, liền chuẩn bị xông ra ngoài cửa. Lưu Quang lắc mình một cái, đưa tay ngăn lại.
”Ta còn chưa kích động, ngươi kích động cái gì? Ta đã bảo Tiểu Hắc ở đó coi chừng rồi, đợi hắn về đây kể với chúng ta một chút là được, chúng ta tạm thời chớ lộ diện.”
Bảo Tiểu Hắc coi chừng? Tiểu Bạch không hiểu. Tên ngu ngốc Tiểu Hắc kia có thể làm cái gì?
Tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Tiểu Bạch, Lưu Quang chậm rãi giải thích: “Nhân giới có một câu tục ngữ, tú tài mà gặp phải binh, không thể nói chuyện được. Dương Tiễn mặc dù không là tú tài, nhưng giờ phút này hắn cũng không dám động thủ làm cái gì. Dù sao nơi này là Địa phủ, là địa bàn của ta! Hơn nữa Quỳnh Hoa tiên tử vẫn còn ở trong tay ta. Lần này hắn tới, mục đích đúng là mang Quỳnh Hoa tiên tử đi hoặc là gặp mặt một lần. Nhưng cũng chỉ tiếc là, ngay cả cửa lớn của Địa phủ ta cũng sẽ không cho hắn vào!”
Hai tay chắp sau lưng, Lưu Quang dạo bước đi trở về bên sofa, mở miệng tiếp tục nói: “Tính tình Tiểu Hắc ngươi cũng rõ ràng, chỉ biết cậy mạnh không dùng đầu óc. Hơn nữa đối với chuyện lần trước của Tiểu Vũ, hắn cũng vẫn rất tự trách. Dương Tiễn dù sao cũng là Nhị Lang thần quân, ở trên Thiên đình có một chút địa vị. Nếu như đổi lại là ngươi cùng Tiểu Thôi, ít nhiều gì cũng sẽ cố kỵ thân phận của hắn, sẽ không gây nhiều khó khăn. Nhưng Tiểu Hắc thì khác, hắn bất kể đối phương là người nào, dù hôm nay Thiên đế có tự mình đến, chỉ cần ta nói không mở cửa, hắn liền tuyệt đối sẽ không cho người bước vào Địa phủ một bước!”
Tiểu Bạch nghe vậy, có chút không cao hứng lầm bầm.
”Theo như những lời này của lão Đại, thật giống như nói ta cùng Tiểu Thôi đối với ngươi rất không trung thành. . . . . .”
Lưu Quang thính tai, xoay người cười cười với Tiểu Bạch.
”A, ta chưa nói các ngươi không trung thành. Chỉ là thời điểm các ngươi suy nghĩ, thế nào cũng lôi chủ kiến của mình vào. Cho nên có một số việc thích hợp với một số người, ta phân phối rất rõ ràng.”
Tiểu Bạch tỉnh ngộ, trong lòng âm thầm bội phục. Lão Đại quả nhiên là lão Đại, tính tình bọn họ nắm rất rõ ràng. Hắn không thể không ‘chân chó’ thừa nhận, tất cả đều bị lão Đại đoán trúng, nếu như để cho hắn đi Sinh Tử Môn ngăn Dương Tiễn, nói không chừng hắn thật không tuyệt tình được như vậy. Nhiệm vụ này, thực sự chỉ thích hợp với Tiểu Hắc chết não mà thôi.
. . . . . . .
Trước Sinh Tử Môn.
”Thật xin lỗi, ta là kẻ thô lỗ! Chỉ hiểu cái gì gọi là thúi lắm! Không hiểu được càn rỡ là có ý gì? Nếu không đại nhân như ngươi giải thích cho ta đi?”
Tiểu Hắc một bộ dạng vô lại, dù sao bình thường để bọn Tiểu Bạch mắng ngu ngốc đã mắng thành thói quen. Lúc này hắn coi như ngu ngốc một lần cũng tốt lắm. Tóm lại lão Đại nói rồi, vô luận như thế nào, cũng không cho người đi vào! Hắn muốn nghiêm khắc hoàn thành sứ mạng!
”Ngươi! Ta không cùng ngươi múa mép khua môi! Bảo Lưu Quang ra ngoài, ta nói chuyện với hắn!”
Dương Tiễn thấy Tiểu Hắc nói chuyện thô tục, hơn nữa nhìn dáng vẻ rõ ràng cố ý gây khó khăn cho hắn. Trong lòng biết chuyện lần trước, bọn họ vẫn ghi hận trong lòng. Muốn mượn chuyện trả thù. Chứ hắn đường đường là Nhị Lang thần quân, tại sao có thể để tiểu quỷ này trêu đùa?
Đuôi lông mày Tiểu Hắc nhảy lên, muốn gặp lão Đại?
Đưa ra một tay, miễn cưỡng mở miệng.”Có hẹn trước chưa?”
. . . . . Nhãi ranh?
Dương Tiễn hiển nhiên không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn Tiểu Hắc.
Mỗ Hắc có chút không nhịn được, nhưng vẫn tốt bụng giải thích: “Hẹn trước! Hiểu chứ? Chính là cùng lão Đại hẹn thời gian thời gian gặp mặt.”
Dương Tiễn theo bản năng lắc đầu một cái, “Không có.”
”Mẹ nó! Không có hẹn trước ngươi theo ta mò mẫm can thiệp cái gì? Ngươi cho rằng lão Đại của chúng ta cũng giống ngươi, cả ngày nhàn rỗi không chuyện gì làm đi khắp nơi dạo lung tung à? Lão Đại nhà chúng ta rất bận rộn! Căn bản không thể phân thân, không phải ai muốn gặp thì gặp!”
Tiểu Hắc thô tục cuồng ngôn, căn bản không đem Dương Tiễn trước mắt coi là quan trọng. Nhớ tới ban đầu bị đánh thành bộ dáng đầu heo, thì có một bụng tức.
Dương Tiễn cũng hiểu được, thì ra Hắc Không Mệnh chính là cố ý trả đũa !
”Ngươi lui ra! Tự ta đi vào tìm Lưu Quang! Ta cũng không tin hắn nhìn thấy ta, còn dám để cho ta cút ra ngoài!”
Đang khi nói chuyện, liền đẩy bàn tay ngăn trở của Tiểu Hắc ra, ra vẻ sẽ náo loạn Địa phủ.
Cử động này không thể nghi ngờ là khiến người khác phát bực. Thân hình lóe lên, chắn trước mặt Dương Tiễn. Phất tay một cái về hướng hai tiểu tử thúi ở một bên xem cuộc vui nào đó nói: “Bảo vệ Sinh Tử Môn!”
Hai vị ‘Tiểu chính thái’ yêu quái và quỷ quái, vốn dĩ là ôm thái độ xem cuộc vui. Giờ phút này chợt nghe Tiểu Hắc phân phó, không hề nghĩ ngợi, một người một bên, nhanh chóng đóng cửa lại.
Cửa lớn ầm một tiếng, yêu quái cùng quỷ quái liếc nhau một cái. Lúc này mới nhận thấy được có cái gì không đúng. Dường như lần trước cũng là tình huống như thế, Chung Quỳ lão Đại để cho hai anh em bọn họ tử thủ Sinh Tử Môn, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào. Kết quả để một mình Nhị Lang thần một cước cứng rắn đạp đi vào.
Vuốt vuốt ngực tựa hồ còn đau đớn, hai anh chàng nuốt một ngụm nước bọt. Nhìn mặt Tiểu Hắc ca không sợ ngăn ở trước mặt Dương Tiễn, nghĩ thầm hai anh em bọn họ cũng không thể thật không có nghĩa khí, bỏ hắn lại tự mình chạy trốn chứ?
Ừ! Trước xem tình huống một chút. Nếu như Tiểu Hắc ca bị đánh, bọn họ liền mở cửa trốn trước tiên. . . . . Mở cửa đi thông báo lão Đại!
Một trong hai gã sau khi hạ quyết tâm, liền núp ở cạnh góc tường yên lặng theo dõi biến hóa. Không mang chút bộ dạng nào là muốn tiến lên giúp Tiểu Hắc trợ uy.
Dương Tiễn liếc mắt cửa lớn bị đóng chặt, khóe miệng nâng lên một tia cười lạnh.
”Thế nào? Lần trước bị giáo huấn còn chưa đủ? Còn dám không tự lượng sức cản đường của ta?”
Tiểu Hắc cười lưu manh, đưa ngón trỏ ra quơ quơ
”Ta thật không phải cố ý bới móc! Thứ nhất, ngươi nói nói bậy. Nơi này chính là Địa phủ, căn bản cũng không có con đường của ngươi! Thứ hai, mặc dù ta rất muốn cùng ngươi đánh nhau một cuộc, nhưng lão Đại phân phó, không thể cùng ngươi động thủ. Nếu ngươi cảm thấy ta làm phiền mắt ngươi, có thể đánh ta. Chỉ là lão Đại đã nói trước nói với ta, sau khi ta trở về, nhìn thấy trên người ta có bao nhiêu vết thương, hắn sẽ tạo ra vài vết thương ở trên người của người kia để đền bù cho sự hy sinh của ta.”
Mỗ Hắc nói láo mà mặt không đỏ tim không nhảy. Chỉ là Lưu Quang quả thật có giao phó cho hắn. Nhưng kẻ ngu cũng biết đây là Lưu Quang lừa dối người. Bạch Nhược hôm nay đã là một thnh viên của Địa phủ, Lưu Quang không thể nào tổn thương nàng. Nhưng tên khốn Dương Tiễn này lại không biết. Lừa hắn cũng không sao.
Quả nhiên, nghe lời ấy của Tiểu Hắc, cả khuôn mặt Dương Tiễn tối đen. Quanh thân tản mát ra một cỗ khí thế thô bạo hung ác.
”Hắn dám!”
Tiểu Hắc cố ra vẻ trấn định nhún vai. “Lòng của lão Đại ta không dám suy đoán, hắn có dám hay không ta không biết…, chỉ là khi hắn biết Vũ nha đầu bị ném xuống Vong Xuyên Hà thì cũng dám một người một kiếm trực tiếp giết tới Thiên Đình. Ta nghĩ, cõi đời này hình như không có chuyện hắn không dám làm đâu? Nếu không, ngươi cứ đánh ta một chút để xem thử?”
Đôi tay Dương Tiễn nắm rất chặt, nhìn thấy mỗ Hắc không sợ hãi khuôn mặt tươi cười, nhiều lần hắn cũng không nhịn được muốn ra tay. Chỉ là. . . . . .
Quả đấm nắm chặt chậm rãi buông ra, Dương Tiễn hít một hơi thật sâu.
”Lưu Quang rốt cuộc muốn như thế nào?”
. . . . . .
Chương 8: Trước hết cứ quỳ ba ngày tỏ một chút thành ý Tiểu Hắc vừa miễn cưỡng nhún vai một cái, “Ta đã nói, tâm tư của lão Đại ta không dám suy đoán, hắn bảo ta đem cái cọc gỗ đứng ở nơi này. Nhiệm vụ của ta là, không thể để cho họ Dương cùng chó đi vào! Về phần những thứ khác, ta không rõ lắm.”
MẴ Tiểu Hắc cười đến đáng đánh đòn, Dương Tiễn cắn răng, con mắt lạnh lóe lên. Cúi đầu nhìn cái cọc kia, rốt cuộc quyết định nói: “Ngươi đi báo với Lưu Quang một tiếng, chỉ cần để ta gặp được Quỳnh nhi một lần, hắn nói gì ta cũng làm!”
A!
Tiểu Hắc cười đắc ý, rốt cuộc nghe được đáp án hài lòng. Xoay người đi tới góc tường, với tay một, vẩy hai gã kia.
”Hai tiểu tử thúi các ngươi ở nơi này canh cửa thật kỹ cho ta! Nếu dám để hắn đi vào, quay trở lại ta sẽ lột da của các ngươi!”
Yêu quái khẽ run rẩy, níu lấy vạt áo Tiểu Hắc nói: “Tiểu Hắc ca, ta, … chúng ta không ngăn được hắn đâu. Chỗ lần trước hắn đạp, cho đến bây giờ vẫn còn đau!”
Mắt Tiểu Hắc trợn trắng, vỗ vỗ bả vai yêu quái. “Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kìa! Yên tâm! Lần này hắn tuyệt đối không dám động tới các ngươi! Không nhìn thấy mới vừa rồi ta sẵng giọng với hắn, hắn cũng không dám đụng đến ta sao. Có lão Đại ở đây, ai cũng không dám khi dễ ngươi.”
A? Cũng đúng nha!
Yêu quái cùng quỷ quái nhìn lẫn nhau một chút, bộ dáng Nhị Lang thần mới vừa rồi vô cùng tức giận, nhưng thật sự không động thủ chút nào với Hắc ca.
Ca hai tạm thời tin lời Tiểu Hắc nói, dù saolắm thì nếu Dương Tiễn nổi đóa, bọn họ chạy trốn trước là được.
Thấy yêu quái cùng quỷ quái gật đầu một cái, Tiểu Hắc nhếch miệng cười một tiếng. Xoay người đi vào Sinh Tử Môn. Trở về báo cáo tình huống với lão Đại.
Hai gã canh cửa bộ dáng như gặp kẻ địch, gắt gao nhìn chằm chằm Dương Tiễn. Trong lòng suy nghĩ, chỉ cần hắn vừa có động tác, bọn họ liền lập tức chạy trốn! Tuyệt không dừng lại!
Con mắt lạnh của Dương Tiễn nhàn nhạt quét qua yêu quái và quỷ quái. Liền đem tầm mắt dời đến chỗ khác. Hắn không phải ngu ngốc, nếu Lưu Quang rõ ràng muốn trả thù hắn, chắc chắn sẽ không dễ dàng giao người. Nếu hắn tự tiện xông vào, sợ là sẽ chọc giận hắn.
Hắn hiểu rất rõ Lưu Quang, hắn ta sẽ không làm thương tổn Quỳnh nhi. Nhưng việc đời khó liệu, lúc trước nếu hắn có thể xuống tay ngoan độc đem nha đầu váy hồng kia đẩy xuống sông, khó bảo toàn Lưu Quang không biết dùng cùng một chiêu đó đối phó hắn! Để đảm bảo có thể đạt được mục đích, chớ nên tự tiện hành động nhất thời.
. . . . . . .
”Lão Đại!”
Tiểu Hắc tựa như một cơn gió lốc xông vào thư phòng, sau khi nhìn thấy Lưu Quang cùng Tiểu Bạch trong phòng, cười hì hì thông báo: “Dương Tiễn đến rồi! Bị ta cản ở ngoài cửa !”
Lưu Quang hướng hắn giơ ngón tay cái, tán thưởng nói: “Hắn nói cái gì?”
”Hắc hắc! Bị tác phong của ta dọa sợ. Bảo ta tới đây nói với lão Đại ngươi, chỉ cần có thể để cho hắn nhìn thấy Quỳnh Hoa tiên tử, hắn sẽ tùy lão Đại xử trí!”
Pằng! Lưu Quang vỗ tay phát ra tiếng.
”Tốt! Chờ chính là câu này! Tiểu Hắc ngươi đi ra ngoài nói cho hắn biết, bảo hắn ở trước cửa phủ của ta quỳ ba ngày tỏ một chút thành ý. Nếu hắn đáp ứng, ba ngày sau ta liền để cho hắn cùng Quỳnh Hoa tiên tử gặp mặt.”
A! ?
Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch nghe vậy ngẩn cả người. Quỳ? Quỳ ba ngày?
Đuôi lông mày Lưu Quang giương lên, “Thế nào? Các ngươi có ý kiến?”
Cả hai vội vàng lắc đầu một cái, bọn họ nào dám có ý kiến, chỉ là. . . . . .
”Lão Đại! Dương Tiễn dù sao cũng là Nhị Lang thần quân của Thiên Đình, để hắn quỳ xuống, có phải quá không thỏa đáng hay không? Cái gọi là người muốn mặt mũi cây muốn vỏ, huống chi Dương Tiễn kia thường ngày bộ dáng phách lối, sao có thể quỳ xuống.”
Lòng Tiểu Bạch đầy nghi hoặc, lúc này liền mở miệng hỏi ra. Mặc dù biết lão Đại cố ý muốn chỉnh Dương Tiễn, nhưng chiêu quỳ xuống này, thật sự không phải chơi quá lớn chứ?
Hừ! Lưu Quang hừ nhẹ một tiếng, rất xem thường.
”Không phải là ta muốn chơi hắn! Là hắn càng muốn chọc phải ta! Biết rõ Tiểu Vũ đối với ta mà nói có bao nhiêu quan trọng, hắn cũng dám đẩy nàng xuống sông! Ta từng nói qua với hắn, một ngày nào đó, hắn sẽ quỳ xuống cầu xin ta. Ta nói là làm! Quản khỉ gió gì việc hắn muốn mặt mũi hay muốn da. Quỳ, ta liền để cho hắn gặp người. Không quỳ, cả đời này hắn cũng đừng nghĩ tiến vào cửa lớn Địa phủ của ta!”
Tiểu Bạch nuốt một ngụm nước bọt, nhìn bộ dáng lão Đại không phải nói giỡn. Kéo ống tay áo Tiểu Hắc đang ngẩn người ở một bên, ý bảo hắn theo lệnh mà đi truyền đạt thôi.
Tiểu Hắc hiểu rõ gật đầu một cái, chạy đi thông truyền. Trong lòng lại một lần nữa nói thầm, chọc trời chọc đất, cũng chớ chọc Lưu Quang cùng Vũ nha đầu. Một kẻ bụng đầy phúc hắc, một kẻ chỉnh người không đền mạng. Thật là tuyệt phối!
. . . . . .
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian